cưng chiều vô hạn
Tải Ebook Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu - DarkMoon209 Full Epub, Prc/Mobi, Pdf. Giới thiệu Ebook: Tác giả: DarkMoon209 Thể loại: Ngôn Tình, Sủng Nguồn: wattpad.com Trạng thái: Full Chương cuối: Chương 98. Giới thiệu truyện: Thể loại: hiện đại, sủng, nam
Đọc truyện dịch Cưng Chiều Vô Hạn Chương 44 của tác giả Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu trên trang hayfull.com lông mềm như nhung, lông mi dày xòe ra, vô cùng buồn rầu ngước mắt nhìn ra cửa, giống như nơi đó bất cứ lúc nào cũng có người sẽ tới cứu cô. "Đừng nhìn, người
TẢI EBOOK Cưng Chiều Vô Hạn PRC/MOBI TẢI EBOOK Cưng Chiều Vô Hạn EPUB TẢI EBOOK Cưng Chiều Vô Hạn PDF Đăng nhập bằng. Đăng nhập {} [+] Tên bạn* Email* Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài khoản.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều. Tác giả: Tứ Thục. Thể loại: Ngôn tình, Sủng. Lượt xem: 10.178. Tình trạng: Cập nhật. Ngày đăng : 31-10-2017. Người đăng: hemtruyen
Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn. Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi; Giới Thiệu. Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen
Site De Rencontre Toulouse Sans Inscription. Tên gốc Một sủng đến cùngTác giả An Thiên Nhất ThếThể loại Sạch, sủng, ngọt, 1vs1, hiện đại, showbiz, HEEditor Tiểu Bánh bao, Nhạc DaoBeta-er Nhạc DaoVăn án{Báo giải trí nào đó đưa tin} Nam thần quốc dân Lục Phỉ lạnh lùng luôn trưng ra vẻ người sống đừng đến gần đã sớm có một phiên bản thu nhỏ của mình.{Các fan} /ㄒoㄒ/~~ Gạt người, tụi em còn chưa nhìn thấy bóng hồng nào bên cạnh ảnh cả.***Không lâu sau đó, một chương trình gia đình đột nhiên xuất hiện, Nhan Hạ nhìn thấy một câu hỏi siêu nổi bật Đây là lần đầu tiên em mới thấy nam thần ấm áp vậy á! Hu hu hu, nam thần lạnh lùng đã không còn nữa rồi! Em rất tò mò bà xã của nam thần đã chinh phục anh nhà như thế nào lắm luôn! Sau khi đọc xong, má lúm đồng tiền của cô như ẩn như hiện, quay sang hỏi ông xã “Em quên anh bị em chinh phục như thế nào rồi, anh còn nhớ không?”Nghe vậy, anh từ tốn đáp “Là anh đã chinh phục em!
Editor Trần Thu LệĐi ra khỏi thang máy, thư ký Vivian mang theo khuôn mặt tươi tắn chào đón, “Lạc Lạc, Tổng giám đốc Chung đang tiếp khách, anh ấy đã dặn trước nói em hãy ở bên ngoài chờ một chút...”Lạc Lạc nhai kẹo cao su thơm ngát, hai tay cắm vào trong túi áo, dửng dưng đi thẳng về phía trước, “Khách khứa gì chứ, còn quan trọng hơn tôi à!”Vivian thật sự rất lo lắng, cũng không dám kéo cô, nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô khuyên, “Là khách rất quan trọng, là chủ tịch tập đoàn Quý Nhân, ít có được hôm nay đích thân đến đây...”Lời còn chưa dứt, cửa phòng Tổng giám đốc đã bị Lạc Lạc đẩy ra một bốn người đàn ông đang ngồi trên sa-lon tiếp khách, anh hai Chung Chấn Văn của cô đang ngồi ở giữa, trên người là bộ Tây trang màu xám thẫm, áo sơ mi trắng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia mệt mỏi, cùng ngồi ở giữa còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, áo T-shirt cổ tròn màu tím, Tây trang hưu nhàn màu đen, người cao gầy, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sa-lon. Đôi mắt tinh ranh bắn ra bốn Lạc chỉ hơi quét mắt nhìn người kia một cái, nghiêng người dựa vào khung cửa, cười tinh nghịch, gọi một tiếng, “Anh hai!”Mấy người bên trong cùng nhìn về phía cô gái đang dựa trước cửa, khoảng mười bảy mười tám tuổi, không tính là quá xinh đẹp, nhưng cũng mắt ngọc mày ngài, tươi đẹp động lòng nhận thấy là cô vừa mới tan học, trên người còn đang mặc bộ đồng phục cao trungTHPT, tay ôm túi xách màu trắng, thấp thoáng có thể thấy được hai chữ Tiếng Anh “Freedom” thật to trên túi xách, trên túi áo lộ ra một dây tai nghe màu trắng, dường như vừa mới gỡ tai nghe nhạc xuống.“Làm sao em vào được? Không phải đã bảo em hãy ở bên ngoài chơi đùa một hồi sao?” Chung Chấn Văn nhìn cô, khóe miệng tự nhiên hiện lên ý cười, ánh mắt lại nhìn về phía Vivian sau lưng cô.“Tổng giám đốc, Lạc Lạc cô ấy...” Vivian cúi đầu khó xửBiết rõ là không thể trách người khác... Cô em gái này của mình, ai có thể quản được cô chứ?Không thể không cười giới thiệu nói “Lạc Lạc, lại đây chào anh Quý.” Rồi cười nói với người bên cạnh, “Chủ tịch Quý, đây là em gái tôi Chung Tĩnh Ngôn, thật sự rất nghịch ngợm, để anh chê cười rồi.”Già như thế mà vẫn còn anh Quý, chú Quý thì đúng hơn! Trong miệng Lạc Lạc vừa nhai kẹo cao su, vừa nhìn người nọ gật đầu một cái, rồi bước nhanh về hướng phòng nghỉ, “Anh hai, em ở bên trong chờ anh.”Chung Chấn Văn đành phải bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Thiếu Kiệt nói xin lỗi, rồi tiếp tục nói chuyện còn dang sau đó, Chung Chấn Văn hơi lộ vẻ không tập dịp lúc nói chuyện sơ hở, anh đứng dậy nói “Chủ tịch Quý, tôi đi nhìn em gái một tí, cô bé kia quen ngịch ngợm, đột nhiên yên lặng như vậy, tôi lại hơi lo lắng. Xin anh chờ một chút, tôi đi sẽ quay trở lại ngay.”Quý Thiếu Kiệt cười cười, “Xin cứ tự nhiên!”Đẩy cửa phòng nghỉ ra, đèn lớn đèn nhỏ bên trong đều được bật lên, còn sáng hơn bên ngoài nữa, trên giường, Lạc Lạc đang nằm đưa lưng về phía anh đọc bị đá lung tung một bên, hai bắp chân lúc giơ lên lúc lại giơ xuống, váy đồng phục tới đầu gối do động tác mạnh mẽ nên bị vén lên một góc, bên trong lộ ra đáy quần lót nhỏ màu tóc dài màu đen xõa ra một bên, lộ ra cái cổ trơn bóng nhẵn nhụi, một vòng lông tơ thật nhỏ được ánh đèn chiếu hiện ra rõ rệt, có hơi gấp lại, mềm mại khó tin. Giống như tim anh lúc này cứ đứng sau lưng cô như thế một lúc lâu, mới cúi người, đưa tay lấy đi tai nghe của cô, không ngoài dự đoán, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc vang giật mình, quay đầu lại nhìn, đôi mắt như một chú nai con bị hoảng sợ, ướt át mở to.“Anh hai!” Thấy đúng là anh, người cô mới thả lỏng ra, dửng dưng lấy lại tai nghe trên tay anh, gắn lại lên tai, “Anh xong việc rồi hả?”Anh đưa tay lấy tai nghe xuống một lần nữa, lấy MP4 đang để trên giường chỉnh âm lượng nhỏ lại, “Còn một chút nữa mới xong, còn muốn cái lỗ tai này nữa không hả? Để âm thanh lớn như vậy sao?”“Đương nhiên là muốn, nếu không thì lấy cái gì nghe mấy anh cằn nhằn chứ.” Cô cười hi hi lăn qua lăn lại một vòng trên giường, nằm ngửa đối mặt với anh, bắp chân gấp lại đạp lên giường, váy ngắn hoàn toàn vén lên đến bắp mắt không thể khống chế nhìn xuống dưới, miệng lại nói “Con gái con nứa ở bên ngoài như vậy thì giống hình dạng gì hả?” Ngón tay đưa lên chân ngọc trắng mịn như gốm sứ không để lại dấu vết vuốt nhẹ một cái, tham lam ghi nhớ cảm xúc mềm mại ấy, cuối cùng chẳng qua là vì cô kéo váy thấp xuống một yêu tinh lại đâu nào chịu tha cho anh, nhấc chân đạp lên Tây trang Armani mà anh ngồi trên máy bay một ngày một đêm vẫn còn chưa kịp thay ra, một đầu ngón chân như củ gừng xoắn lên cà-vạt màu lam trước ngực anh, một nửa ngón trỏ đưa lên khóe miệng cắn cắn, vẫn còn cười hi hi “Nói mau, mang quà gì về cho em hả?”"Quà vẫn còn để trong va li, em tự đi lấy đi!” Anh đưa tay đè bàn chân đang làm loạn lại, nho nhỏ mềm mềm, giống như cộng hành lá vậy. Anh nhịn không được nắm trong tay xoa nắn.“Vậy thôi, về nhà rồi hãy nói.” Cô chẳng muốn đứng dậy lục lọi, ngáp một cái, đổi lại một tư thế nằm thoải mái, tiếp tục ngậm ngón tay, híp nửa mắt, hưởng thụ bàn tay dài mảnh của anh, các đốt ngón tay không có chút xíu vết chai lát, trong phòng nghỉ yên tĩnh lại. Anh cưng chiều nhìn dáng vẻ cô giống như một con mèo nhỏ, làn váy màu lam bị vén lên ngang hông trắng mịn, góc quần lót hình chữ Y kéo căng giữa đùi cô hiện ra rõ ràng, mập mạp căn tròn, giống như cất giấu một cái bánh bao mới ra lò, nhất thời làm anh miệng đắng lưỡi khô.Mấy nàng đừng nghĩ loạn luân nhé, bởi vì nữ 9 và hai anh này không có quan hệ máu mủ đâu nhaEm gái của anh, mới mười bảy tuổi, cũng đã là một cô gái nhỏ quyến rũ rồi.“Đói bụng không? Trong tủ lạnh có bánh việt quất phô mai phố Chi Lan đấy, anh đi lấy cho em nhé?”Anh đi công tác nửa tháng, mới xuống máy bay được hơn hai tiếng, trong công ty không biết còn có bao nhiêu việc đang chờ anh xử lý, vậy mà anh vẫn nhớ mua món bánh mà cô thích ăn nhất trước giờ tan học. Anh trai như vậy, không thể nói không tốt được voi lại muốn đòi tiên, cười như một tên trộm, “Chỉ muốn anh hai thôi!”“Đừng gây chuyện, khách bên ngoài rất quan trọng, anh phải đi ra ngoài ngay!” Nói như vậy nhưng vẫn không lay chuyển được cô, lấy bánh ngọt đến cho cô, đút hai ba miếng vào miệng rồi mới trở lại phòng làm khách xong trở lại phòng nghỉ, Lạc Lạc đã ngủ thiếp đi, cúi người nhìn cô gái mềm mại trên giường, nửa bên mặt bị cuốn sách Anh văn đè phải biến dạng, môi hé mở, nước miếng chảy ra làm ướt trang sách đang lòng anh giống như đang có một đốm lửa nhỏ đang bốc cháy, không thể kiềm lại được, cúi xuống hôn vào cái miệng đỏ tươi, không ngừng lại được nên điên cuồng chiếm lấy, hận không thể khảm cô gái nhỏ nhắn này vào trong bị hôn đến không thở nổi, ưm một tiếng tỉnh lại, theo bản năng bắt đầu đáp lại anh, giống như thêm dầu vào trái anh vòng ra sau cổ giữ chặt đầu cô, tay phải vuốt ve cặp mông đang vểnh lên, thật sự rất muốn nuốt bảo bối nửa tháng không gặp này vào bụng.“Mãi đến khi tình yêu biến mất anh mới hiểu được, không còn cảnh vật tốt đẹp yêu quý bên người, nhưng em đã sớm rời đi, mãi đến khi anh hiểu rõ thì em đã không còn lưu luyến gì anh nữa...” Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh biết là anh cả, hơi thở hổn hển nhận điện thoại, “Lập tức đến ngay... Lạc Lạc ở đây... Ngủ thiếp đi vừa mới tỉnh... Ừ, em sẽ đổi quần áo cho em ấy...”Cô bé có chút hoảng hốt nhìn anh nghe điện thoại, không biết là do bị anh hôn hay là vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt vẫn còn sương mù, giống như nhòe một đám sương, anh không kiềm được lại mổ thêm vài cái vào đôi môi hồng hào kia, rồi mới kéo cô đứng dậy, “Chúng ta đi ăn cơm, anh cả đang ở dưới lầu.”
_________________________________ >Mộ Thời Yên / văn Editor Yurissuniverse _________________________________ 🌴🌴🌴🌴🌴🌴 Mùa hè năm nay ở Lâm Thành cực kỳ nóng. Ánh mặt trời chói chang như lửa. Nhưng mà vào lúc này, cả người Minh Lê lại lạnh buốt, cơ thể gầy yếu như bị ném vào trong động băng, hận ý thấm tận xương tủy. Chỉ một chữ có thể miêu tả tâm trạng cô vào lúc này “lạnh”. Theo hướng nhìn của Minh Lê, có một đống mảnh vỡ đang nằm trên sàn nhà. Chú nhỏ đưa cho cô cây dương cầm độc nhất vô nhị đã bị vỡ tan nát, không còn biết được hình dạng ban đầu ra sao, chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy hãi hùng, khiếp vía. Những ngón tay buông xuống bên người khẽ run, bàn tay nắm chặt rồi lại thả lỏng. Cơ thể Minh Lê cứng đờ, cô nghiêng mặt, đập vào mắt cô là Hoa Mẫn Quân – mẹ cô, một đôi mắt vốn luôn rất bình tĩnh, nhưng vào giờ phút này đã không thể áp chế được lửa giận nơi đáy mắt. “Con giấu giếm mẹ bao lâu rồi?” Hoa Mẫn Quân đứng lên từ chiếc sô pha màu xám khói, lồng ngực đầy lửa giận, giọng nói cực kỳ hờ hững “Minh Lê, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được đụng vào dương cầm!” Bốn mắt nhìn nhau. Đôi môi đỏ bừng mím chặt, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đầy lạnh lùng, cô im lặng nhưng đôi mắt rất quật cường. “Minh Lê!” Hoa Mẫn Quân tức giận. Giằng co vài giây. “Được,” thay đổi cuộc nói chuyện, Hoa Mẫn Quân bỗng ném một chồng tài liệu xuống, dùng một tư thế đầy cường thế nói “Đây là tài liệu về vị hôn phu của con, sáng mai phải trả lời ngay cho mẹ.” Hàng mi cong dày của Minh Lê bỗng run lên. “Mẹ,” một cảm xúc lạ chợt lóe qua đôi mắt đẹp, đôi môi xinh xắn hơi nhếch lên như đang cười, cô nhìn vào ánh mắt của Hoa Mẫn Quân, giọng điệu nhẹ nhàng, “Con bị bệnh từ rất lâu rồi.“ Không khí lặng đi trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, bầu không khí này đã bị lời nói lạnh lùng của Hoa Mẫn Quân phá vỡ “Sao đây Minh Lê, con muốn nói với mẹ, con bị bệnh, chỉ thích phụ nữ nên không thể kết hôn có đúng không?” Giọng bà cực kỳ bình tĩnh. Minh Lê không lên tiếng. “Sinh ra ở giới thượng lưu, ai cũng có trách nhiệm riêng của mình,” Hoa Mẫn Quân ưu nhã đi đến bên cạnh cô, lửa giận như đã tiêu tan, lại trở về bộ dáng con người đầy uy quyền mạnh mẽ “Minh Lê, con không có quyền tùy hứng”. Nói ra chữ cuối cùng, bà nhấc chân rời đi. Thư ký vốn luôn vô hình thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, khi đi ngang qua Minh Lê có lời muốn nói nhưng lại thôi. Minh Lê đứng thẳng lưng, không nói một lời nào. Khi sắp bước ra khỏi cửa chung cư, Hoa Mẫn Quân lần thứ hai dừng lại, đưa lưng về phía cô “Cho dù có bệnh thì sao, cho dù con chỉ thích phụ nữ thì sao, nhưng chỉ cần con còn sống, thì hôn sự này nhất định phải được tiến hành.” “Đừng để mẹ biết con chạm vào dương cầm một lần nào nữa.” * Chung cư rất yên tĩnh. Rương hành lý nằm lẻ loi một chỗ, Minh Lê lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đất, mắt cô nhìn chằm chằm những mảnh vỡ kia rất lâu, như thể không còn cảm giác được hốc mắt mình đang dần trở nên khô rát. Cây dương cầm cô yêu quý nhất bị người ta đập nát, vỡ vụn thành từng mảnh, khiến cả người cô thẫn thờ, không còn sức sống. Vẫn không nhúc nhích. Không gian im ắng, tựa như đang có vô số mũi kim nhọn đâm vào trái tim cô, cảm giác đau đớn mãnh liệt lan tràn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Rất đau. Thật lâu sau, cơ thể cứng ngắc của Minh Lê rốt cuộc cũng cử động, cô lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá loại dành cho phụ nữ. “Lạch cạch” tiếng động rất nhỏ, ngọn lửa xanh bùng lên. Cô không hút, mà chỉ để làn khói trắng xanh từ từ tỏa ra, mùi bạc hà nhàn nhạt xông vào mũi, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, trước mắt có chút mơ hồ, ngay cả suy nghĩ cũng đã hơi mơ màng theo. Cô kẹp điếu thuốc trong tay, màu đỏ tươi trên đầu điếu thuốc lập lòe, vụt tắt khi màn đêm buông xuống. Vào lúc này, điện thoại cô reo lên. Cô chớp chớp mắt, qua ánh sáng màn hình cô thấy được khuôn mặt trắng nõn lạnh nhạt của mình. Lướt nhẹ đầu ngón tay, cô bấm nghe. “Em đang ở đâu? Mau đến đây nhanh nhé, mọi người lâu lắm rồi không gặp em.” Tống Thành ở bên kia điện thoại hét lớn, “Có muốn anh đến đón em không?” “Em đến ngay đây.” Minh Lê nhàn nhạt trả lời kết thúc cuộc trò chuyện. Cô chật vật đứng lên, đôi chân tê dại cả buổi bây giờ cử động có chút khó khăn, cô từ từ xách vali đi vào phòng để quần áo, bình thản lấy một chiếc váy hai dây mới mặc vào. Cho đến khi cô rời đi, những mảnh vỡ của cây dương cầm kia vẫn còn nằm trên mặt sàn cẩm thạch lạnh lẽo. Ánh đèn lộng lẫy, một phiên bản náo nhiệt khác của Lâm Thành vừa mới bắt đầu. Một chiếc Maserati màu đỏ đậu công khai trước câu lạc bộ, Minh Lê đẩy cửa xuống xe, cô đã thay giày, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn, cả người đầy khí chất, tối nay còn dùng thêm màu son đỏ, tràn đầy kiều diễm. Maserati GHIBLI SQ4 Chiếc cổ thiên nga thon dài ưu nhã, bờ vai nhỏ xinh cùng xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo, cô đi thẳng vào phòng bao, khiến cho bao người phải thất thần. Cô đẩy cửa, pháo hoa chúc mừng rơi rụng trước mặt, giọng nói cao quãng tám của Tống Thành chui vào tai cô. “Đến đến, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh Minh đại tiểu thư về nước nào, vỗ tay vỗ tay!” Biểu cảm kia……Muốn phô trương bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Minh Lê trừng hắn, cô bước đi trên đôi giày cao gót, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, cũng không nhìn kỹ đã lấy đại một ly rượu trên bàn một hơi uống sạch. Tống Thành tung tăng chạy đến, vẻ mặt bị làm lơ, ấm ức lên án “Minh Lê, em vậy mà không để ý đến anh?” Minh Lê mặc kệ hắn. Tống Thành kề sát vào, khuôn mặt anh tuấn phóng to ra, trong mắt đầy vẻ hóng chuyện “Không lẽ em không vui là vì chuyện kết hôn sao?” Động tác rót rượu của Minh Lê hơi khựng lại. “Chậc chậc, biết ngay!” Thấy thế, Tống Thành ngồi dậy, tràn đầy đắc ý khoe với Lâm Mộ Thâm bên cạnh, “Thấy chưa, nhìn là biết Minh Lê chắc chắn đang không vui rồi, em ấy đang buồn bực trong lòng đó.” Hắn cười rất tươi, rồi lại nhướng mày nhìn Minh Lê, giọng điệu cùng biểu cảm đều vô cùng thiếu đánh “Thật ra nếu mà nói, người đàn ông nào mà cưới em với Yểu Yểu ấy, là tuyệt đối đang làm việc tốt cứu nguy cho đời đó chứ, sao em lại không vui.” Minh Lê trừng hắn “Muốn ăn đá không”. Nhưng động tác của Tống Thành còn nhanh hơn cô. “Haha, đến đây”. “Đừng chọc Minh Lê nữa,” Lâm Mộ Thâm tao nhã đặt đôi chân dài xuống, tiện thể thay Minh Lê đá Tống Thành một đá, anh ta nhắc nhở, “Anh Hành trở về không chừng sẽ xử lý chú đó.” Anh Hành là Minh Hành, đứa con nhỏ nhất của ông cụ Minh lúc tuổi già, là chú nhỏ của Minh Lê chỉ kém nhau tám tuổi, cùng với Tống Thành, Lâm Mộ Thâm và những người khác cùng lớn lên từ nhỏ với nhau, đều là anh em tốt của nhau. Minh Lê khi còn nhỏ vẫn luôn đi theo Minh Hành chơi, được Minh Hành che chở chăm sóc, nên đương nhiên bọn hắn cũng xem cô như em gái mà quan tâm lo lắng. Nhắc đến Minh Hành —— “……” Tống Thành rụt rụt cổ, không hiểu sao thấy lạnh lạnh sau lưng. “Thông tin đã lan truyền rồi sao?” Tống Thành nhất thời không hiểu kịp “Cái gì?” Lắc nhẹ ly rượu, nhìn chằm chằm rượu đỏ gợn sóng, Minh Lê im lặng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp chìm trong tối không thấy rõ biểu cảm. “Chuyện kết hôn ấy.” Cánh môi lúc đóng lúc mở, thái độ hờ hững nói. Thần kinh Tống Thành vẫn luôn căng thẳng từ nãy giờ, cộng thêm không thấy rõ được biểu cảm của Minh Lê, nên hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời “Đúng rồi, cái tin này một khi lộ ra thì sẽ không có cách nào ngăn lại được”. Minh Lê nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu. Có chút đắng. Mùi vị không ngon. “Ừm,” cô lạnh nhạt đáp, mắt đẹp nhìn quanh một vòng, đổi chủ đề, “Mọi người còn chưa đến à?” Tống Thành đáp “Chắc cũng sắp, kệ bọn họ, chúng ta nói chuyện trước đi, đã bao lâu rồi không gặp nhau nhỉ?” Minh Lê lại rót cho mình thêm một ly. “Ừm.” Cô trả lời một cách thản nhiên. * Minh Lê đã có hơi say. Tửu lượng của cô thật ra cũng không tệ lắm, nhưng tâm trạng của cô hôm nay lại không được tốt. Xem ra, đây là rượu không say người, người đã tự say. Cô muốn đi toilet, nhưng khi đứng dậy không chú ý, cơ thể có hơi nghiêng ngã. Tống Thành ở gần cô nhất, theo bản năng muốn vươn tay đỡ. “Tống Thành.” Lâm Mộ Thâm nhìn thấy, kịp thời lắc đầu ngăn cản. Minh Lê không để ý đến động tác của hai người, hơi lảo đảo rời đi. Mãi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất, Tống Thành mới nhớ đến—— Chuyện này cũng lâu lắm rồi, trước kia Minh Hành đã bí mật nói với bọn họ, không nên có đụng chạm da thịt với Minh Lê. “Minh Lê……” Tống Thành chau mày, đôi mắt đen nhánh ngập tràn lo lắng, “Cái…..bệnh kia của em ấy vẫn chưa đỡ hơn chút nào sao?” Lâm Mộ Thâm cũng nhíu mày, đáy mắt tối đen, nhìn chăm chú theo hướng Minh Lê rời đi. * Câu lạc bộ tư nhân Thanh Sóng là nơi nổi tiếng xa hoa, lãng phí tiền của nhất Lâm Thành, phong cách bên trong toilet đương nhiên cũng rất sang trọng. Minh Lê ngây người ở trong phòng vệ sinh rất lâu, cơn say càng thêm nặng. Khó chịu quá. Vịn hai tay vào tấm vách ngăn, mày đẹp nhíu lại, cô đang muốn đứng dậy mở cửa, bỗng nghe loáng thoáng cửa phòng kế bên được đẩy ra trước. Cô cũng không để ý gì. Cho đến khi—— “Lạc Lạc, cậu không sao chứ?” Giọng nói mang theo sự lấy lòng, là một giọng nói mà cô không hề xa lạ. Minh Lê di chuyển tay một chút, móng tay xẹt qua tấm ngăn. Tai bỗng ù ù, chờ khi mọi thứ khôi phục lại bình thường, toilet to như vậy đã không còn ai nữa, chỉ có tiếng giày cao gót đinh tai nhức óc đạp lên đá cẩm thạch vọng lại. Minh Lê đẩy cửa phòng vệ sinh và bước ra. Đi từng bước chậm rãi đến bồn rửa tay, cô hết sức kiên nhẫn giặt sạch khăn tay, sau đó ưu nhã lau khô mười ngón tay của mình. Trong gương, vẻ mặt cô lạnh lẽo, bên môi hơi gợn chút ý cười, khuôn mặt tinh xảo xuất hiện sự giễu cợt mờ ảo. Lạc Lạc…… Đã từng, cô đã từng được gọi là Lạc Lạc. Minh Lê, nhũ danh —— Lạc Lạc. * Tâm trạng đang rất tệ, Minh Lê quay về phòng bao lấy túi, chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ đi về nhà. Tống Thành ngẩn người, nhưng đã biết gì đó, nên hắn nói mình đã uống rượu nên không thể lái xe, hắn và tài xế sẽ đưa cô về. Men say ngày càng nặng, Minh Lê cố chịu đựng lấy điện thoại ra, theo thói quen và cũng là bản năng gọi cho vệ sĩ của mình, Lục Nghiên, cô từ chối Tống Thành “Không cần đâu, em có vệ sĩ……Đến đón rồi, nhanh thôi.” Vừa nhắc đến vệ sĩ, Tống Thành mới chợt nhớ cô có một người vệ sĩ, nghe nói do Minh Hành tự tìm. “Cũng được, vậy để anh đưa em ra ngoài.” “Ừm……” Dẫm đôi giày cao gót trên thảm, Minh Lê đứng thẳng lưng, bước đi vững vàng, hoàn toàn không nhìn ra trạng thái say rượu của cô, ngoại trừ đôi má hơi ửng hồng, cùng với đôi mắt thật ra đã có hơi mơ màng. Tống Thành nghĩ đến anh chàng vệ sĩ kia, vẫn không biết xấu hổ hỏi cô “Yểu Yểu nói vệ sĩ của em có một khuôn mặt đẹp như tạc tượng đấy? Mà có thật không? Anh ta còn đẹp hơn anh hả?” Minh Lê khó chịu, thấy hắn phiền quá, cô quay đầu lườm hắn, ánh mắt đã hơi run rẩy từ trước vừa liếc qua, cũng vừa lúc nhìn thấy cánh cửa phòng bao bên trái đã được mở. Sau đó, cô nhìn thấy…….một cái đỉnh đầu. Yu chỗ này Yu search ra được là buzz cuts đầu đinh, then kiu một bạn ở wtp đã giúp Yu nhen. Theo Yu hiểu là dạng tóc này là cắt ngắn toàn bộ tóc, kể cả ở đỉnh đầu, cắt ngắn nhất có thể=> chị nhà chỉ thấy được đỉnh đầu anh nhà Vẫn chỉ thấy được mỗi cái đỉnh đầu. Cô cắn khóe môi, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên, đôi mắt mông lung say rượu khẽ nheo, dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng, một khuôn mặt góc cạnh mơ hồ hiện ra. Khóe môi anh đang ngậm một điếu thuốc. Tuy khoảng cách khá xa, tầm nhìn bị hạn chế, nhưng khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông kia vẫn có lực sát thương rất cao rất mê người. Gợi cảm. Đầy nguy hiểm. “Em đang nhìn gì vậy ?” Tống Thành nhìn theo ánh mắt của cô, tò mò hỏi. Hửm? Hình như là…… Còn chưa kịp nhìn thấy rõ hơn, cánh cửa lại lần nữa được đóng vào. Cánh cửa che khuất người đàn ông khiến Minh Lê thất thần. “Đang nhìn……đỉnh đầu.” Cô thì thầm, giọng nói hơi nhạt nhòa. Tống Thành nghe không rõ “Cái gì cơ?” * “Minh Lê, em ngồi yên đây, anh đi nghe điện thoại cái.” Điện thoại vang lên kịch liệt, trán Tống Thành giật giật, hắn vội nói vài câu âu yếm với người trong điện thoại, rồi sau đó đi nhanh đến một góc an tĩnh ở sảnh chính. Thanh Sóng có quy định, nếu không có thẻ hội viên sẽ không được vào câu lạc bộ, nhưng Tống Thành không yên tâm vẫn không dời mắt khỏi Minh Lê. Minh Lê khó chịu, cô nằm xuống ghế sô pha mềm mại, giơ ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, những sợi tóc lòa xòa rơi xuống che khuất đi một nửa khuôn mặt của cô. Có tiếng giày cao gót đi qua và có cả tiếng người nói chuyện —— “Nghe nói nhà họ Minh sắp kết hôn.” “Thật không? Ai kết hôn vậy? Thiên kim thật hay kẻ giả mạo kia? Mà kết hôn với nhà nào?” “Hừ, một người là thiên kim thật tình tính ngoan hiền, một kẻ thì giả mạo kiêu căng. Nếu là cậu, cậu sẽ chọn ai nào?” Giọng nói the the, rõ ràng là những kẻ muốn xem trò hay, vui sướng khi người gặp họa. Minh Lê dừng động tác, mở mắt. Đang định đứng dậy, bỗng có một đôi giày da màu đen của đàn ông xuất hiện trước mắt cô. Mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng trong không khí. Minh Lê sửng sốt, chậm rãi nâng đôi mắt đẹp và ngẩng mặt lên. Đầu đinh. Dáng người cao lớn. Sau đó chính là cái khuôn mặt mà cô đã quá quen thuộc, khuôn mặt mà cô đã quen biết 3 năm, theo lời Yểu Yểu nói, với cái khuôn mặt này, cho dù phụ nữ có lạnh lùng kiêu ngạo đến mấy cũng sẽ muốn làm chuyện phạm tội với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt đen nhánh như xoáy nước, sâu không thấy đáy kia đang nhìn thẳng vào cô. ___________ 💓Tác giả có lời muốn nói Con trai cưng Hoắc Nghiên nhà tôi, tại sao Minh Lê lại gọi cậu ấy là Lục Nghiên là có nguyên nhân nhé, những chương sau sẽ có đáp án chỉ tiết lộ chi tiết này, còn những chi tiết khác tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ! ___________ 🌟Editor Truyện đã được mua raw bản gốc tiếng Trung ủng hộ tác giả. NT couple chính đã full dòi nhe, còn NT couple phụ thì tui đang tạm dừng 1. ❌LƯU Ý❌ pass NT đã được chuyển sang pass bình luận do có bạn đã share pass, vì pass NT là bình luận nên bạn nào không thích thì có thể 👋ngay từ lúc này nè. 2. Đây là bộ đầu tay của Yu, mấy chương đầu do mới chập chững chưa biết sử dụng raw, phần mềm QT hỗ trợ các kiểu nên vẫn còn khá lậm, sau đó thì có đỡ hơn chút, tui sẽ cố gắng chỉnh sửa ổn nhất có thể để mn đọc đỡ cấn nhé. 3. Yu sẽ đính kèm link bản gốc ở bên dưới cho bạn nào cần. Nhớ xóa dấu ở chỗ https trước khi bấm tìm kiếm nhenn mn. https// ___________ Phòng khi mn đọc lướt và chưa biết quy định của Nhà thì Yu có vài lưu ý như sau ⛔Yu chỉ là editor, không rành tiếng Trung, nên bản edit sẽ không đảm bảo đúng chính xác 100%. Nhưng Yu vẫn sẽ bám sát nội dung truyện và truyền tải đủ ý của tác giả! 🏵️Vì lúc mua raw là tui đang nghèo, nên tui ưu tiên mua full phần ngoại truyện trước, những bộ sau tui sẽ cố mua full truyện luôn. Cũng vì edit qua raw nên sẽ có hơi khác xíu so vs bản convert nhé. 🏵️Truyện có pass nên đọc hay không là quyền quyết định ở mấy bà, nên nếu đã chọn đọc, vui lòng không than/chửi/chê. Lựa chọn thứ hai Tìm đọc convert, tìm mua raw về tự edit/dịch hoặc truyện không pass. ⛔Warning cho các bạn đọc mới⛔ Truyện được edit phi thương mại nghĩa là gì? _ Nghĩa là các bạn không cần phải NẠP TIỀN hay làm bất cứ gì có liên quan đến tiền để đọc truyện. Đây là TRANG CHÍNH CHỦ của editor, KHÔNG phải mấy trang copy, reup, audio mất dạy ăn tiền trên đầu trên cổ người khác truyenfull, truyenhd, dtruyen, trumtruyen…cùng ti tỉ biến tướng khác _ Mấy trang này chuyên kiếm tiền trên mọi hình thức chỉ biết đi cop ăn tiền. Truyện không được mua bản quyền thì KHÔNG được phép kiếm tiền, nên mấy bà đọc ở đâu mà bắt nạp tiền, nạp card gì đó => copy, reup, hoặc là cố tình ăn tiền trên đầu tác giả. _ Các bạn editor đều có nhà riêng để up truyện. Do các trang reup chạy qc nên thường được nằm ở top search đầu tiên. Các bạn đọc mới hãy search tên editor/truyện + wordpress hoặc blogspot/wattpad. _ Còn “đọc bên kia thích hơn, tui biết nó copy mà tại đọc bển quen rồi,…” => không tiếp, chừng nào mà mấy bạn làm một việc gì đó sấp mặt hơn một tuần lễ mới xong, rồi tự nhiên bị nhỏ ất ơ nào đó cuỗm đi trong một nốt nhạc rồi bán kiếm tiền thì mấy bạn sẽ hiểu. _ Vì dùng bản free nên wordpress sẽ tự động cài quảng cáo ở trang, chứ tui vẫn làm free nhé nên phải set pass để bảo vệ công sức của tui. Tui có một mẹ thôi nên mong mn vui lòng KHÔNG làm “mẹ thứ hai” của tui. Mãi iuu và chúc mn đọc truyện dui dẻ😘😘 ⛔NGHIÊM CẤM VIỆC SHARE/ LEAK PASS, AUDIO, ĐÓNG EBOOK, REUP, COPY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC⛔ ___________ 🌴🌴🌴🌴🌴🌴 Hết chương 1
Thể loại hiện đại, sủng, nam cường, HEThời điểm cô năm tuổi, cả gia đình bị giết hại. Cô bị người dì đem đến cô nhi viện, chính ở nơi này căn bệnh trầm cảm của cô bắt đầu xuất hiện sau cú sốc kia...Năm lên tám tuổi, một lần nữa ông trời lại khiến cô mất đi những người xung quanh mình. Cả cô nhi viện chỉ có mình cô sống sót sau vụ thảm sát. Cô bị mất trí nhớ và được gia đình Âu Dương gia nhận là ai? Cô chỉ nhớ được duy nhất bản thân tên Vương Tử Huyên...Sống mười năm ở Âu Dương gia cô đã phát hiện ra một sự thậ kinh hoàng, nhưng trí nhớ của cô không còn thì liệu rằng nó có đúng không?Cũng vào lúc đó cô đã gặp được anh và trao trọn tình yêu cho anh. Nhưng tình cảm của anh lại dành cho một cô gái đầy bí quên anh cô quyết định đi du học. Năm năm sau, khi cô trở về thì lại biết được mình có hôn ước? phải chăng đây là ký ức bị mất năm tám tuổi kia?
Editor Tiểu Bánh bao Beta-er Sil, Nhạc Dao Có lẽ do biểu tình vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ của Nhan Hạ quá rõ ràng nên Lục Phỉ đã nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của vợ, anh thấy cô nhìn mình đầy nghi ngờ thì nheo mắt hỏi “Em cảm thấy anh không chăm nổi con sao?” Cô lắc đầu một cách nghiêm túc khi nhìn thấy dáng vẻ có chút thẹn quá thành giận của anh “Anh có thể chăm sóc tốt cho con, nhưng em chỉ lo anh sẽ giương cờ trắng đầu hàng khi bị con làm nũng thôi. Dù sao anh cũng là người có “tiền án” đấy, giờ anh còn nợ con một gói snack khoai tây kia kìa!” “Anh đã bị lừa một lần rồi thì sẽ còn lần thứ hai à? Vợ ơi, em cứ yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho con mà.” Lục Phỉ nói không nhanh không chậm, giọng điệu vô cùng tự tin. Nghe vậy, cô cũng không có ý kiến gì nữa. Sau khi anh ở cùng với con cả ngày thì mới biết được chăm một đứa trẻ năm tuổi khó như thế nào. Thật ra, cô cũng rất mong được nhìn thấy anh bị “hành xác”. *** Buổi chiều lúc con trai tan học, Nhan Hạ và Lục Phỉ lại cùng đứng đợi bên ngoài nhà trẻ. Một lúc sau, hai người đã thấy con mình đi trong hàng và cũng giống như hôm qua, Lục Phỉ liền ôm Lục Hạo vào lòng. Tuy nhiên có một điều không giống với hôm qua chính là, cô giáo Lý đang đứng đầu hàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Phỉ với ánh mắt lấp lánh, sau khi xác nhận lại nhiều lần, mới hỏi thầm “Lục nam thần?” Nghe được câu này, Nhan Hạ giật nảy mình, đã bị nhận ra rồi sao? Cô lập tức nắm chặt lấy tay anh, anh cũng nắm lấy tay cô như tiếp thêm sức mạnh, sau đó bình tĩnh nhìn về phía cô giáo Lý “Ừ.” Suýt chút nữa là Cô giáo Lý đã hét lên khi nghe Lục Phỉ thừa nhận. Cô đã nghi ngờ từ ngày hôm qua rồi, mặc dù cuối cùng đã tự mình bác bỏ, nhưng hôm nay lại nhìn thấy một lần nữa thì cảm giác quen thuộc ấy liền trào dâng. Thật sự là Lục nam thần kìa. A a a… Cô vui đến ngất mất thôi! Một lúc sau, cô giáo Lý mới tìm lại được nhịp tim của mình, nhìn mẹ của Hạo Hạo đang đứng bên cạnh, rồi lại nhìn Lục Hạo trong lòng Lục Phỉ, lập tức đảm bảo “Lục nam thần à, anh yên tâm đi, em sẽ không tiết lộ chuyện anh đã kết hôn và có con đâu. Có phải là anh muốn công khai chuyện này nên bây giờ anh mới quang minh chính đại tới đón Lục Hạo không?” “Ừ.” Lục Phỉ vẫn tỏ ra lạnh lùng như trước. Nhưng cô giáo Lý lại không bận tâm chút nào, đôi mắt híp lại thành một vầng trăng khuyết “Thấy Lục nam thần hạnh phúc như vậy là em đã cảm thấy vui lây rồi.” “Cảm ơn.” Anh rất tôn trọng các fan hâm mộ vẫn còn lý trí sau khi nhận ra mình như cô giáo Lý này. “Tạm biệt, ha ha, em chính là fan đầu tiên biết chuyện anh đã kết hôn và sinh con đó nha.” Cô giáo Lý vừa vẫy tay cười chào hai người vừa kích động nói. Lục Phỉ không nói gì, đưa Nhan Hạ lên xe. Đến khi ngồi vào trong xe, cô mới dần bình tĩnh lại từ nỗi sợ hãi vừa rồi. Anh nhớ lại dáng vẻ khẩn trương của cô lúc nãy nên gọi tên cô. Cô nghe thấy anh gọi thì liền ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy nghi hoặc. Anh thở dài, chậm rãi nói “Nhan Hạ, bộ anh xấu lắm sao?” “…” “Nếu không thì tại sao em lại sợ mọi người biết được anh chính là chồng em chứ?” Lục Phỉ nói, dường như bên trong đôi mắt lạnh lùng còn có ý tố giác. Cô hiểu lời nói bóng gió của anh, thấp giọng nói xin lỗi “Là em vẫn chưa sẵn sàng.” Tuy cô tin vào tình cảm của họ nhưng lại lo lắng về việc để lộ mối quan hệ này. Lục Phỉ trong mắt của hầu hết mọi người là xa tới mức không thể chạm vào, nhưng đây lại chính là người đàn ông đã cùng cô kết hôn, sinh con, đồng thời cũng làm bạn với cô suốt bảy năm. Vì cô chỉ cần bản thân biết là đủ rồi nên dù không ai biết cô là vợ của anh thì cô đều cảm thấy tự hào lẫn mừng thầm trong lòng mỗi khi nghe thấy người khác khen ngợi hoặc hâm mộ anh. Áp lực tâm lý của cô rất lớn khi họ sắp phải công khai! Cô sợ rằng cuộc sống hạnh phúc, yên bình của mình sẽ bị phá vỡ. Nói xong, cô chợt cảm thấy chột dạ khi thấy anh vẫn còn nhìn mình chằm chằm, tiếp tục nói “Vừa nãy là lần đầu tiên bị người khác nhận ra nên em mới cảm thấy chưa quen, từ từ thì em sẽ thích ứng thôi.” Nhìn cô tội nghiệp giải thích, đôi mắt đen thâm thúy của anh nghiêm túc “Nhan Hạ, anh chỉ mong em được vui vẻ, nếu như…” Anh còn chưa dứt lời thì cô đã bịt miệng anh lại, kiên định nói “Em rất vui vẻ.” Nghe vậy, Lục Phỉ không nói thêm gì nữa, sau đó ôm lấy cô bằng tay kia. Cô liền cảm thấy tràn đầy sức mạnh khi cảm nhận hơi ấm trên người anh, bỗng nhận ra những điều mình lo lắng lúc nãy cũng chẳng là gì cả. Dù có công khai thì chồng cô vẫn là chồng của cô, con cô cũng vẫn là con của cô mà. Nhan Hạ vừa nghĩ con trai là đã nghĩ ngay tới Lục Hạo, ngẩng đầu lên từ trong lòng Lục Phỉ thì thấy Lục Hạo dường như cũng biết ba mẹ đang nói chuyện gì đó rất quan trọng nên vẫn nhìn chằm chằm họ, không nghịch ngợm không ồn ào. Thấy vậy, tim cô liền bị con trai nhà mình làm tan chảy! Thật đáng yêu! Theo ánh mắt của Nhan Hạ, Lục Phỉ cũng nhìn con trai ngoan nhà mình. Sau đó, anh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hạo, thấp giọng hỏi “Con đang làm gì vậy?” Lục Hạo thấy ba mẹ đều nhìn về phía thì liền hỏi “Ba ơi, mẹ ơi, nam thần là gì vậy ạ? Lúc nãy cô giáo Lý cứ gọi ba là Lục nam thần, chẳng phải tên ba là Lục Phỉ sao?” Hả? Cô khẽ cong môi khi nghe thấy câu hỏi của bé, liếc xéo anh rồi nói “Anh giải thích đi!” Anh suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi giải thích “Nam thần chính là những người đàn ông đẹp trai, đồng thời cũng là thần tượng của các cô gái.” “Vậy Hạo Hạo cũng là nam thần ạ?” Mắt bé sáng như sao, nói “Có rất nhiều bạn học nữ thích chơi với con.” Nghe vậy, cô nhịn không được mà nở nụ cười, ôm lấy con từ trong lòng anh, nhéo cái mũi nhỏ của bé, khẽ nói “Da mặt dày quá, con cùng lắm cũng chỉ được coi là nam thần nhỏ thôi.” “Nam thần nhỏ cũng được ạ!” Nghe vậy, bé sảng khoái nói. Trong mắt anh lóe lên ý cười khi nhìn hai mẹ con đang đùa giỡn với nhau, sau đó mở cửa xuống xe, đi tới ghế lái, nhìn hai người ngồi phía sau nói “Thắt chặt dây an toàn vào nào, chúng ta về nhà thôi!” “Dạ.” Lục Hạo đáp, giọng nói vui sướng cho thấy tâm trạng vui vẻ của bé lúc này. Sau khi xe lăn bánh, bé bắt đầu kể cho Nhan Hạ những chuyện thú vị xảy ra ở nhà trẻ, cuối cùng, còn ngâm nga bài hát mới được dạy hôm nay. Anh dịu dàng nhìn vợ con qua kính chiếu hậu, đáy lòng chợt xuất hiện sự cảm động không thể giải thích được, cảm giác ấm áp ấy cứ dần lan tỏa trong lòng anh. Đôi mắt đen thâm thuý trở nên sắc bén, anh sẽ không để cho bất kỳ ai phá huỷ sự ấm áp này. Anh sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ vợ con của mình dưới cánh chim của mình. *** Lúc một nhà ba người Lục Phỉ đang ấm áp ở chung với nhau, thì lại có một gia đình đang ở trong tình trạng bồn chồn lo âu. “Tử Phàm, có phải tình hình bây giờ không được tốt lắm không?” Văn Di hỏi chồng đang ngồi bên cạnh, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào. “Đừng lo, chẳng qua là có một số người mượn cơ hội này gây chuyện. Chờ dư luận lắng xuống, người hâm mộ tiếp nhận thì sẽ không có vấn đề gì đâu.” Úc Tử Phàm cầm tay vợ mình, an ủi cô. “Tình huống bây giờ đã trở nên như vậy, nếu chúng mình còn công khai…” Văn Di nói ra lo lắng của mình, cô thật sự sợ mình sẽ phá huỷ sự nghiệp của chồng. “Dù tình hình có xấu đến cỡ nào thì chỉ cần một nhà chúng ta ở chung với nhau là được rồi. Là lỗi của anh khi đã khiến em không có danh phận gì suốt nhiều năm như vậy.” Nói xong, Úc Tử Phàm cầm tay Văn Di lên, khẽ hôn một cái. Tuy sự nghiệp của anh quan trọng nhưng vợ con càng quan trọng hơn. “Nhưng…” Văn Di còn chưa nói xong thì điện thoại Úc Tử Phàm đột nhiên vang lên. Anh thấy người đại diện gọi đến thì vội vàng nhấc máy. “Anh Tào, có chuyện gì sao?” “…” “Thật sao?” “…” “Tôi hiểu rồi.” Nói xong, Úc Tử Phàm cúp điện thoại, cau mày như suy tư. “Sao vậy?” Văn Di nôn nóng hỏi. “Là chuyện tốt. Anh Tào nói, không biết vì sao phía giải trí Chí Tôn lại bắt đầu chuyển hướng dư luận theo hướng có lợi cho chúng mình.” “Giải trí Chí Tôn? Đây chẳng phải là công ty lớn nhất giới à? Sao họ lại giúp anh? Có phải vì mục đích gì không?” Năm xưa Văn Di chính là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Úc Tử Phàm. Vì anh, cô đã tìm hiểu rất nhiều chuyện về showbiz, tất nhiên cũng biết tới giải trí Chí Tôn. “Trước mắt thì vẫn chưa rõ, có lẽ sau một thời gian nữa sẽ tra được manh mối thôi!” Đáy mắt Úc Tử Phàm loé lên chút lo lắng, sự việc xảy ra khác thường như vậy chắc chắn là có âm mưu, nếu không biết rõ lý do thì anh cũng không thể điềm nhiên tiếp nhận sự giúp đỡ của họ được. Đến ngày thứ ba, cuối cùng Úc Tử Phàm cũng biết được lý do. Có người tiết lộ một loạt ảnh lên mạng, nhanh chóng thay thế tin Úc Tử Phàm bí mật kết hôn, có con của hai ngày trước. ღ Chương trước ღ ღ Chương sau ღ
cưng chiều vô hạn